Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

Sương chiều Đà Lạt


Hạnh phúc đầy ly tràn ra khỏi anh
Thôi em ạ, chúng mình là bé nhỏ
Một bữa sương chiều đánh nhòa tất cả
Chúng mình không còn nhìn thấy mặt nhau...

Chúng mình lại thấy mặt nhau
Từng lúc sương bay qua hư - thực
Anh quay mặt sững sờ bốn hướng
Sương đã đánh lừa anh theo em.

Bây giờ sương tan
em đã không còn
Nhưng anh tin dù hiếm hoi
Sương chiều Đà Lạt vẫn không mất
Hạnh phúc vẫn không tràn ra khỏi cốc.

Em cứ bay đi theo chiều sương...

                    Thơ: Minh Tự

2 nhận xét:

  1. 5 năm nữa anh sẽ cũng em đi trong sương chiều Dalat

    Trả lờiXóa
  2. bạn nào mà có tâm hồn đầy chất thơ!! lãng mạn ghê

    Trả lờiXóa