Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

Nhầm


 
Trong một chuyến đi du lịch với cơ quan ngoài miền Trung, do tình thế quá nguy cấp nên mình chạy vội vào nhà vệ sinh  công cộng, vừa ngồi xuống thì một giọng nữ từ buồng bên kia vọng sang.

- Ới, anh có suôn sẻ không?.

Vốn không thích bắt chuyện với người lạ, nhưng khó mà từ chối giọng nói trong trẻo, ngọt ngào đó- mình trả lời: Ờ, tôi cũng ổn.

Giọng bên kia lại vọng sang: Anh cảm thấy thế nào?

Bắt đầu bực mình: Tôi thấy cũng thoải mái.

Giọng bên kia bối rối: Chắc em phải cúp máy thôi, vì cứ mỗi lần em hỏi anh thì có thằng cha mắc dịch ở 

buồng vệ sinh bên cạnh lại nhảy vô giành trả lời, tức chết đi được.

cúp máy, rụp...

Thu quyến rũ


Đây các bạn. Hôm trước mình đã mời các bạn thưởng thức mùa thu nước Mỹ bằng đồ chùa. Còn đây là đồ nhà. Hứa với các bạn đã lâu mà nay mới làm được. Xin đắc tội. Đồ nhà thì chắc là không hay bằng đồ chùa. Xin các bạn thưởng thức với tinh thần "ao nhà vẫn hơn" nha.
NLTK


Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012

Câu chuyện của vĩ nhân

Một câu chuyện có thật xảy ra vào năm 1892 tại Đại học Stanford.
Có một cậu học sinh 18 tuổi đang gặp khó khăn trong việc trả tiền học. Cậu ta là một đứa trẻ mồ côi và không biết đi nơi đâu để kiếm ra tiền. Thế là anh chàng này bèn nảy ra một sáng kiến. Cậu ta cùng một người bạn khác quyết định tổ chức một buổi nhạc hội ngay trong khuôn viên trường để gây quỹ cho việc học.

Họ tìm đến người nghệ sĩ dương cầm đại tài Ignacy J Paderewski. Người quản lý của Paderewski yêu cầu một khoản phí bảo đảm $2000 để cho ông ấy được biểu diễn. Sau khi họ thoà thuận xong, hai người sinh viên ấy bắt tay ngay vào công việc chuẩn bị để cho buổi trình diễn được thành công.

Ngày trọng đại ấy cuối cùng đã đến. Paderewski cuối cùng cũng đã buổi diễn tại Stanford. Thế nhưng không may là vé vẫn chưa được bán hết. Sau khi tổng kết số tiền bán vé lại, họ chỉ có được $1600. Quá thất vọng, họ đến chỗ của của Paderewski để trình bày hoàn cảnh của mình. Hai người sinh viên ấy đưa Paderewski toàn bộ số tiền bán vé, cùng với 1 check nợ $400, và hứa rằng họ sẽ trả số nợ ấy sớm nhất có thể.

“KHÔNG”, Paderewski nói - “Cái này không thể nào chấp nhận được.” Ông ta xé tờ check, trả lại $1,600 cho hai chàng thanh niên và nói: “Đây là 1600 đô, sau khi trừ hết tất cả các chi phí cho buổi biểu diễn thì còn bao nhiêu các cậu cứ giữ lấy cho việc học. Còn dư bao nhiêu thì hãy đưa cho tôi”. Hai cậu sinh viên ấy vô cùng bất ngờ, xúc động cảm ơn Paderewski..

cau-chuyen-cua-hai-vi-nhan
Paderewski

Đây chỉ là một việc làm nhỏ, nhưng đã chứng minh được nhân cách tuyệt vời của Paderewski.

Tại sao ông ấy có thể giúp hai người mà ông ấy thậm chí không hề quen biết. Chúng ta tất cả đều đã bắt gặp những tình huống như vậy trong cuộc sống của mình. Và hầu hết chúng ta đều nghĩ: "Nếu chúng ta giúp họ, chúng ta sẽ được gì?”. Thế nhưng, những người vĩ đại họ lại nghĩ khác: "Giả sử chúng ta không giúp họ, điều gì sẽ xảy ra với những con người đang gặp khó khăn ấy?" Họ không mong đợi sự đền đáp, Họ làm chỉ vì họ nghĩ đó là việc nên làm, vậy thôi.

Người nghệ sĩ dương cầm tốt bụng Paderewski hôm nào sau này trở thành Thủ Tướng của Ba Lan. Ông ấy là một vị lãnh đạo tài năng. Thế nhưng không may chiến tranh thế giới nổ ra, và đất nước của ông bị tàn phá nặng nề. Có hơn một triệu rưỡi người Ba Lan đang bị chết đói, và bây giờ chính phủ của ông không còn tiền để có thể nuôi sống họ được nữa. Paderewski không biết đi đâu để tìm sự giúp đỡ. Ông ta bèn đến Cơ Quan Cứu Trợ Lương Thực Hoa Kỳ để nhờ sự trợ giúp.

Người đứng đầu cơ quan đó chính là Herbert Hoover, người sau này trở thành Tổng Thống Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Ông Hoover đồng ý giúp đỡ và nhanh chóng gửi hàng tấn lương thực để cứu giúp những người Ba Lan đang bị đói khát ấy.

Thảm họa cuối cùng cũng đã được ngăn chặn. Thủ Tướng Paderewski lúc bấy giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm. Ông bèn quyết định đi sang Mỹ để tự mình cảm ơn ông Hoover vì cử chí cao quý của ông ấy đã giúp đỡ người dân Ba Lan trong những lúc khó khăn. Thế nhưng khi Paderewski chuẩn bị nói câu cảm ơn thì ông Hoover vội cắt ngang và nói: “Ngài không cần phải cảm ơn tôi đâu, thưa ngài Thủ Tướng. Có lẽ ngài không còn nhớ, nhưng vài năm trước, ngài có giúp đỡ hai cậu sinh viên trẻ tuổi ở bên Mỹ được tiếp tục đi học, và tôi là một trong hai chàng sinh viên đó đấy ”

cau-chuyen-cua-hai-vi-nhan
Herbert Hoover

Thế giới này thật tuyệt vời, khi bạn cho đi thứ gì, bạn sẽ nhận lại được những điều tương tự.
VH ( sưu tầm)

Thơ vui



Thời học sinh chắc chúng ta ai cũng biết bài thơ “ Giám thị nhìn em …”. Thời nay các nhà đầu tư tài chính đôi khi cũng “tức cảnh sinh tình” do bị ... cháy túi. Gần đây, nhất là sau vụ “bầu” Kiên nhiều nhà văn kiêm …nhà đầu tư do thua nhiều quá nên đã “thai nghén” cho ra bài thơ này . Mình cóp lại ,mời các bạn đọc cho vui.

Môi giới nhìn tôi môi giới cười
Tôi nhìn môi giới nước mắt rơi
Bao tiền tôi nướng vào chứng khoán
Thôi thế là xong một kiếp đời


Môi giới nhìn tôi môi giới bàn
Theo em anh nên bán con PAN
Tay cầm tờ lệnh run tôi nói
Bán hết cho anh với giá sàn


Khi tiễn tôi về môi giới khuyên
Anh nên an nghỉ, gạt ưu phiền
Chưa đến ngũ tuần đầu bạc trắng
Trông anh chẳng khác một thằng điên


KHÁNH

Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

Đố vui không thưởng



Trong bữa tiệc đang lúc cao hứng , một người đàn ông ra câu đố. Tôi đố các bà :
                      “ Con gì ăn ít, nói nhiều
        Mau già, lâu chết, miệng kêu tiền tiền”
Các ông khoái chí cười rôm rả, các bà làm thinh hậm hực… Bỗng một bà đứng dậy nói, tôi đố các ông :
                        “ Con gì ăn ít... uống nhiều
                        Lâu già, mau chết, miệng kêu…bồ bồ.

Cánh đàn ông có người hiểu ra nhưng không dám nói, do có …vợ ngồi cạnh.
                        Các bạn nghĩ xem đó là con gì?

     KHÁNH

Lời Thị Phi !


một buổi nhàn hạ, Đường Thái Tông hỏi bề tôi là Hứa Kính Tôn rằng:" Trẩm thấy khanh, phẩm cách không phải là phường sơ bạc, sao lại có nhiều tiếng thị phi chê ghét như thế?". Kính Tôn thưa :" Tâu bệ Hạ! mưa mùa xuân tầm tả như dần, người nông phu mừng cho ruộng đất được thấm nhuần, kẻ bộ hành lại ghét vì đường xá bùn lầy trơn trược. Trăng mùa thu trong sáng như gương, hàng tao nhân mừng vì gặp dịp thưởng du ngâm vịnh, nhưng bọn đạo tặc lại ghét vì ánh nguyệt quá rõ ràng!. như trời đất là vô tri, mà cơn nắng mưa thời tiết còn bị thế gian trách hận ghét thương, thì hạ thần đâu phải người vẹn toàn, làm sao tránh khỏi sự chê bai chỉ trích ?, cho nên ngu ý trộm nghĩ: đối với tiếng khen chê, nên bình tâm suy xét, đừng vội tin nghe. nếu vua tin nghe lời thị phi thì tôi bị giết, cha mẹ tin nghe lời thị phi tất con bị hại, anh em, vợ chống tin nghe lời thị phi, sẽ phải chia lìa, thân bằng hàng xóm tin nghe lời thị phi rồi đi đến chổ đoạn tuyệt. miệng lưỡi thị phi thật độc hơn rồng rắn, bén hơn gươm đao, giết người không thấy huyết."
nhân đọc được ở đâu đó, thấy hay hay mình gởi tới các bạn cùng xem và suy ngẩm để áp dụng trong cuộc sống của mình . biết đâu , nó cũng giúp ít nhiều cho các bạn trong những lúc bối rối khi gặp những sự cố như câu chuyện vừa nêu !
- chúc ngôi nhà luôn đầy ấp tiếng cười nhé !
Thuy

Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

Đúng và sai

Những điều sau đây bạn nào thấy đúng, thì lấy đó là phương châm hành động. Còn những điều không đúng thì bỏ qua nhé! 


1. Đàn ông mà phải cưới vợ là chuyện bất đắc dĩ

2. Đàn ông mà không lấy được vợ là bất thành nhân

3. Có vợ đẹp là bất an

4. Có vợ xấu là bất hạnh

5. Có vợ giỏi là bất xứng

6. Mình ở nhà mà để vợ đi làm là bất ổn

7. Mình đi làm mà để vợ ở nhà bất tiện

8. Không nuôi nổi vợ là bất tài

9. Bị vợ chê là bất lực

10. Bị vợ cắm sừng là bất cảm ứng

11. Biết chồng có bồ mà vợ tỉnh bơ là bất cần

12. Quyến rủ vợ bạn là bất nghĩa

13. Tin bạn mà mất vợ là bất cẩn

4. Khen người đẹp trước mặt vợ là bất lợi

15. Cãi lời vợ là bất kính

16. Nhậu không mời vợ là bất công

17. Nhậu về đánh vợ là bất nhân

18. Vợ kiểm tra túi chồng là thể hiện sự bất tín

19. Nộp lương đủ cho vợ là bất khả kháng

20. Trộm tiền vợ để đánh bài là bất lương

21. Xin tiền vợ đi uống bia ôm là bất khả thi

22.Cãi nhau với vợ về việc dạy con là bất phân thắng bại

23. Lời vợ dạy luôn luôn là bất biến

24. Tính xấu của vợ là bất di bất dịch

25. Khi vợ nổi máu ghen là bất luận phải trái

26. Bị vợ chửi mà làm thinh là bất bạo động

27. Bị vợ đánh mà không khai ra bồ là bất khuất

28. Vợ giận đi ngủ riêng la thể hiện sự bất hợp tác

29. Vợ bỏ nhà đi luôn là bất chiến

30. Được vợ khen là điều bất ngờ

31. Vợ làm mồi ngon cho chồng nhậu là bất hủ

32. Cùng vợ đi chơi cuối tuần là bất diệt

33. Vợ là người phụ nữ mau già nhưng bất tử 




Căng thẳng quá, mời các bạn xả stress chút nè.

Tu hay lấy


Vào một buổi trưa hè oi ả, một nhà sư đi ngang qua ngôi làng nọ. Chợt thấy bên đường một căn nhà nhỏ xinh xinh, lại vừa cơn khát, thầy ngập ngừng ghé vào nhà xin nước uống. May thay, thiếu phụ chủ nhà rất hiếu khách, đon đả mang lên một chai nước mời thầy. Thầy cầm lấy và mở nắp, đưa lên miệng. Bỗng thiếu phụ kêu lên:
-Thầy đừng tu, để em lấy...
Thầy vội khoát tay:
-Em đừng lấy, để thầy tu.

(Mình chỉ mong các bạn xả stress thôi nha, không có ý báng bổ tôn giáo đâu. Xin đừng ném đá nhé)
NLTK

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

Thân tặng các bạn (TTH)

Tôi đã trải qua...

Tôi đã trải qua những ngày thật nặng nề, những ngày mưa tầm tã với tâm hồn trĩu nặng. Những ngày loang lỗ những đám mây đen phủ kín bầu trời và phủ kín cả hồn tôi.

Tôi đã ước gì điều đó đừng xảy đến...


Tôi đã từng trải qua những mất mát không gì bù đắp được. Mất đi những tình cảm, những hạnh phúc ngọt ngào bên người mà tôi yêu quý. Mất đi từng ánh nhìn trìu mến, từng cử chỉ dịu dàng, thân thuộc. Tôi đã ước rằng điều đó chưa bao giờ xảy ra...

Tôi đã từng trải qua những môi trường làm việc thật khó khăn, nơi đó tôi đã phải cam chịu, nhường nhịn và cố gắng thật nhiều nhưng vẫn không thể có được những điều mình muốn. Tôi đã từng căm ghét những nơi đó...

Tôi đã từng trải qua những tháng ngày thật tồi tệ khi bước vào môi trường làm việc mới. Tất cả mọi thứ với tôi lúc ấy như sụp đổ tan tành. Một tương lai u ám, ảm đạm bao trùm. Tôi đã từng thất vọng về điều ấy....

Tôi đã từng trải qua những cảm xúc vỡ nát trong tim khi nhìn tất cả những yêu thương từng ngày rời xa tầm tay mình mà không sao níu với lại được. Tôi cô đơn lạc lõng đi tìm tôi trong chính...trái tim tôi. Tôi đã từng sợ những điều ấy....

Nhưng... ngày hôm nay, khi tất cả đã trôi qua. Tôi cảm ơn cuộc sống đã cho mình cơ hội trải qua mọi cảm giác để tôi biết yêu hơn những niềm vui khi nghĩ đến những ngày buồn.

...Tôi biết cố gắng hơn khi đối mặt với những khó khăn trong công việc, tôi biết cuộc sống chẳng có gì dễ dàng nếu như ta cứ tin rằng mọi thứ...cực kì khó khăn.

... Tôi biết yêu quý hơn những gì mình đang có, biết nhìn cuộc sống màu hồng bên cạnh những mảng đen không dễ gì che khuất. Nhưng tôi tin, nếu tôi nhìn mọi thứ màu hồng thì gam màu đen kia chỉ để điểm tô cho cuộc sống tuyệt vời hơn mà thôi.

... Tôi biết quý trọng hơn những tình cảm với người xung quanh và Tôi tin rằng, nếu yêu quý ai đó bằng tất cả tâm hồn thì một ngày nào đó họ cũng sẽ hiểu được tấm lòng tôi.

Và tôi biết, tất cả những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống đều có nguyên nhân từ chính chúng ta. Đừng căm ghét, đừng sợ hãi tất cả những gì đã xảy ra. Hãy tin rằng nếu bạn cố gắng hết sức thì cho dù thất bại bạn vẫn biết rằng mình đã cho bản thân cơ hội để có thể làm điều mình muốn. Nhưng ngược lại, có thể bạn sẽ mãi hối hận vì "sao ta không thử 1 lần trải qua..."


P/S: bài này mình sưu tầm từ lâu lắm rồi nhưng mỗi lần đọc lại là dường như thấy được ánh sáng cuối đường hầm. Rất mong được chia sẻ với mọi người.

THƯ GỬI CON



            Tất cả chúng ta ai cũng đều rất thương con của mình, muốn cho con phải thật thành công sau này. Tuy nhiên đừng nên đòi hỏi quá nhiều ở chúng, nhất là khi chúng còn tuổi ấu thơ.  Tình cờ mình đọc được bức thư của văn sĩ Livingstone Larnod gửi cho con, thấy hay quá mình đăng lại để các bạn tham khảo. Bức thư có tựa đề : “ Làm cha nên nhớ…”

"Con ơi!... con ngủ, má đỏ kề trên tay, tóc mây dính trên trán. Cha mới lén vào phòng con... Cha muốn thú tội với con: lúc nãy trong khi cha đọc báo bên phong sách, đợt sóng hối hận xâm chiếm tâm hồn cha. Cha đã hỏi nghiêm khắc với con hôm nay. Sáng ngày, trong khi con sửa soạn sách vở đi học, cha đã rầy con vì con chỉ quệt chiếc khăn ướt lên đầu mũi con thoi, cha đã mắng con vì giày con không đánh bóng, cha đã la khi con liệng đồ chơi của con xuống đất.

Trong lúc điểm tâm cha lại khiển trách con nữa: con đánh đổ sữa, con nuốt vội mà không nhai, con tì khuỷu tay lên bàn, con phết bơ lên bánh nhiều quá... Khi ra đi, con quay lại và chào cha: "Thưa cha, con đi!". Và cha đã cau mày: "Ngay người lên!".
Buổi tối, vẫn điệu đó. ở sở về, cha rình con ở ngoài đường. Con chơi bi, đầu gối quỳ lên cát, vớ rách hở cả thịt ra. Cha đã làm nhục con trước bạn bè, vì bắt con đi trước mặt cha cho tới nhà... "Vớ đắt tiền, nếu mày có phải bỏ tiền ra mua, mày mới tiếc của mà giữ gìn nó!". (Con thử tưởng tượng, có ai, cha mà mắng con như vậy không?).
Rồi con nhớ không? Tối đến, trong khi cha đọc sách, con rón rén vào phòng giấy cha, vẻ đau khổ lắm. Cha ngửng lên, giọng bất bình hỏi: "Cái gì?".
Con không trả lời chi hết, nhưng trong một lúc xúc động không chống lại được, con chạy lại cha, bá cổ cha, ôm cha với tình sùng bái cảm động mà Trời Phật đã làm nảy nở trong lòng con, mà sự lạnh lùng của cha không làm cho héo được... Rồi thì con chạy lên cầu thang.
Này con, chính lúc đó cuốn sách ở tay cha rớt xuống và một nỗi sợ ghê gớm xâm chiếm cha.

Cái thói hay chỉ trích, trách mắng đã làm cho cha thành như vậy đó, thành một người cha gắt gỏng. Cha đã phạt con vì con còn con nít mà cha bắt con làm như người lớn. Không phải cha không thương con đâu, nhưng cha đã đòi hỏi ở tuổi thơ của con nhiều quá, cha đã xét con theo tuổi nhiều kinh nghiệm của cha.
Mà tâm hồn con đại lượng, cao thượng, trung trực biết bao! Trái tim nhỏ của con mênh mông như bình minh ló sau rặng đồi. Chỉ một sự hăm hở tự nhiên lại hôn cha trước khi đi ngủ, đủ chứng điều đó. Thôi, cha con mình quên hết những chuyện khác đi... Tối nay cha hối hận lắm, lại ngồi nép bên giường con.
Cha biết nếu con có nghe được những lời cha thú với con đây thì con cũng chẳng hiểu chi. Nhưng, ngày mai, con sẽ thấy, cha sẽ thiệt là một người cha; cha sẽ là bạn của con, con cười cha sẽ cười, con khóc cha sẽ khóc. Và nếu cha có muốn rầy con thì cha sẽ mím chặt môi, và sẽ lặp đi lặp lại, như trong kinh:
- Con chỉ là một đứa nhỏ... một đứa nhỏ!
Cha có lỗi. Cha đã coi con như người lớn. Bây giờ nhìn con nằm trong giường nhỏ của con, mỏi mệt, trơ trọi, cha biết rõ rằng con chỉ là một em bé.
Mới hôm qua, con còn nằm trong tay mẹ, ngả đầu trên vai mẹ con... Cha đã đòi hỏi con nhiều quá... Nhiều quá lắm...".

       KHÁNH

Thứ Hai, 24 tháng 9, 2012

Tiết kiệm



Các bạn là biết tin này chưa, cách đây không lâu, có một cuộc thi thố tài năng SV giữa 03 quốc gia Việt Nam, Nhật và Mỹ.

- Nội dung của cuộc thi: Quốc gia nào là  tiết kiệm nhất.
- Thể lệ cuộc thi: mỗi nước cử 1 SV dự thi, sau đó các thí sinh  được cho uống 1 liều thuốc xổ và đi vào Toilet, với một xấp nhỏ giấy vệ sinh. Trong khoảng thời gian 10 phút, ai “ giải quyết xong ” mà tiết kiệm giấy vệ sinh nhất và “sạch nhất” thì sẽ là người thắng cuộc, (dĩ nhiên là không được sử dụng nước).

Cuộc thi diễn ra rất căng thẳng, sôi nổi và đầy hào hứng. Chỉ trong vòng 5 phút , anh chàng SV người Mỹ từ trong nhà vệ sinh bước ra đầy vẽ tự tin. Ban giám khảo kiểm tra ngay. Kết quả, anh người Mỹ này đã xài hết 2 miếng nhỏ giấy vệ sinh và test thì tương đối “sạch”.

Tiếp theo Anh SV người Nhật cũng bước ra và Ban giám khảo kiểm tra, kết quả anh người Nhật này chỉ xài hết có 1 miếng nhỏ giấy vệ sinh và test thì cũng khá “sạch”.

Tiếng trống thúc giục và đã gần hết giờ nhưng vẫn chưa thấy anh Việt Nam đi ra (anh này là SV của trường Đại học Đà Lạt mình ấy- tự hào quá hỉ), chỉ còn đúng 1 phút nữa thôi, và rồi mọi người ồ lên !  ra rồi… Anh chàng SV của Việt Nam  hùng dũng bước ra, trên môi cười rất tươi. Ban giám khảo làm việc ngay lập tức. Kết quả thật bất ngờ, anh này không xài một miếng giấy vệ sinh nào hết, mà test thì thấy “sạch bong” à, tức là “very” sạch. Ban giám khảo tỏ vẻ rất ngạc nhiên và đề nghị anh này cho lời giải thích.
   Anh Việt Nam trả lời ngay như sau: sau khi “xả xong”, tôi đã dùng tay quạt mạnh cho nó khô, sau đó lấy tay bóc sạch, vì vậy tôi chẳng cần đếch gì đến giấy vệ sinh.
.
Mọi người  Ồ ồ ...lên thán phục, và tất cả hô lên vang trời : Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch !!.  
huongvv

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012




Lặn lội vạn dặm trường tìm được đồng đội ở Quảng Ngãi nè các bạn ơi...(TTH)

Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

Cười ra nước mắt!!!!



 Câu truyện này, mình đã nghe kể lại lâu lắm rồi, theo mình nghĩ đó là một câu truyện rất có ý nghĩa và sâu sắc, mình muốn viết lại ra đây cho các bạn đọc và suy ngẫm vào dịp cuối tuần nha !
                                                                  ***

Người đàn ông đi làm về muộn, mệt mỏi và bực bội. Đứa con trai 5 tuổi chờ ông ta ở cửa.
- Bố ơi, con có thể hỏi bố một câu được không ?
- Được chứ, gì vậy? Người đàn ông đáp.
- Bố, một giờ làm việc bố kiếm được bao nhiêu tiền ?
- Đó không phải là chuyện của con, tại sao con lại hỏi bố như vậy ? - Người đàn ông giận dữ nói.
- Con chỉ muốn biết một giờ bố kiếm được bao nhiêu tiền thôi mà, nói cho con nghe đi, bố. - Thằng bé nài nỉ.
- Nếu con cần phải biết thì bố nói đây, 20 đôla một giờ.
- Vậy hả bố, thằng bé cúi mặt đáp. Con có thể vay bố 10 đôla được không ? - Nó hỏi.
Ông bố nổi giận: "Nếu con vay tiền bố chỉ để mua đồ chơi vớ vẩn hay mấy cái thứ vô bổ gì đó thì hãy đi ngay về phòng, lên giường nằm và suy nghĩ xem tại sao con lại có thể ích kỷ như vậy. Bố phải làm việc vất vả suốt cả ngày rồi, bố không có thời gian cho những trò trẻ con như thế này đâu". Thằng bé lặng lẽ đi về phòng, đóng cửa lại.
Người đàn ông ngồi xuống và càng tức giận hơn khi nghĩ đến những điều thằng bé hỏi. Tại sao nó lại dám hỏi mình những câu hỏi như vậy chỉ để xin tiền thôi nhỉ ? Khoảng một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, ông nghĩ có lẽ mình hơi nghiêm khắc với thằng bé. Có thể nó thật sự thiếu 10 đôla để mua thứ gì đó và thực ra nó đâu có thường hay xin tiền mình.
Người đàn ông tiến về phía cửa phòng thằng bé và mở cửa.
- Con đã ngủ chưa, con trai ? - Ông hỏi.
- Chưa bố ạ, con vẫn còn thức.
- Bố nghĩ có lẽ lúc nãy bố quá nghiêm khắc với con. Hôm nay bố phải làm thêm giờ và bố đã trút sự bực mình lên con. Đây, bố cho con 10 đôla. - Người đàn ông nói.
Thằng bé ngồi bật dậy, mỉm cười và reo lên: "Ô, cảm ơn bố!". Rồi nó luồn tay xuống dưới gối lôi ra mấy tờ giấy bạc nhàu nát. Nhìn thấy tiền của thằng bé, người đàn ông lại bắt đầu nổi giận. Thằng bé chậm rãi đếm từng tờ bạc một rồi ngước nhìn bố nó.
- Tại sao con đã có tiền rồi mà còn xin bố nữa ? - Ông bố gầm lên.
- Bởi vì con còn thiếu, nhưng bây giờ thì đủ rồi ạ .... Bố, bây giờ con có 20 đôla, con có thể mua một giờ của bố không ? Ngày mai bố hãy về nhà sớm, con xin bố, con muốn được ăn tối cùng với bố. - Thằng bé đáp.. 
huongvv

Nghệ thuật kinh doanh (TTH)

Thân tặng các bạn Hóa K12,

Bài toán của người ăn mày! (Đọc hay cực)


Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Gucci ra khỏi Tràng Tiền Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học MBA ở trường.

Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.

- Xin anh… cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.

Ăn mày rất thích kể lể.

- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Gucci ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…

- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên.

- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học! - Ông ta bắt đầu mở máy.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:

- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?

Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.

Ông ta giảng giải:

- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoán chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.

Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.

- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng…

- …???

- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.

Ông ta lấy giọng nói tiếp:

- Ở khu Tràng Tiền Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian đểtìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.

- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn.

- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!

- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?

- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.

- Hả? Nhiều vậy sao?

Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:

- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.

Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.

Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.

- Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.

- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?

Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.

- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.

Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.
Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.

- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!

Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.

- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?

Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: "Hồng ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.

Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.

Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!

- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.

Quá chuẩn!

- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. (Chỗ này sao giống Thầy Thiêm nói quá!!!) Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.

- Ối ông cũng có vợ con?

- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng Vietinbank mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.

Tôi buột miệng:

- Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?


(relax sau những giờ làm việc mệt nhọc các bạn nhé)

Thân tặng các ông bố Hóa K12 để xả stress (TTH)

Thi tán gái

Một ông bố suốt ngày phàn nàn với con trai: "Trai tráng ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn không tài nào có được con bồ, thằng này kém quá! Kém hơn tao rồi!"

Cậu con trai gân cổ:
- Bố có giỏi thì tán thử xem, con với bố ra ngoài kia, thi xem thằng nào tán được trước?
- Đi thì đi, tao sợ gì!
Hai bố con ra ngõ. Thấy cô bé rất xinh đi xe đạp lướt qua, anh con tán tỉnh:
- Em ơi anh yêu em, em có yêu anh không?
Gặp đúng cô đanh đá, cô này ngoái lại:
- Yêu yêu cái thằng cha mày ý!
Ông bố nhảy cẫng lên:
- Đấy! thấy chưa? Mày thua rồi.
P/S: đọc xong cấm cười đấy nhé (*_*)

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

Không Đề
 
Đưa người yêu qua nhà người yêu cũ
Trong cơn mưa ban trưa
Chợt thấy hồn mình tách thành hai nửa
Nửa ướt bây giờ nửa ướt xa xưa…

7 kỳ quan thực sự của thế giới

Lang thang trên mạng, mình đọc được bài này thấy hay hay nên H đưa lên cho mọi người đọc và chia sẽ nhé.
SKH


Trong giờ ngoại khóa về kỳ quan thế giới tại một trường trung học ở Chicago, khi được hỏi hãy liệt kê 7 kỳ quan thế giới mới, các bạn học sinh đều nhất loạt trả lời:
 
 1. Khu Di tích Chichén Itzá ở Mexico
 2. Tượng Chúa Kitô Cứu thế ở Brazil
 3. Vạn lý Trường thành ở Trung Quốc
 4. Pháo đài Machu Picchu ở Peru
 5. Thành cổ Petra ở Jordan
 6. Đấu trường La Mã - Colosseum ở Italia
 7. Đền Taj Mahal ở Ấn Độ

Tuy nhiên, trong những tấm phiếu câu trả lời của cả lớp, có một tấm phiếu để trắng. Cô giáo ngạc nhiên, hỏi Anna - chủ nhân của tấm phiếu trắng đó:
- Tại sao em không trả lời? Câu hỏi đâu quá khó. Chúng ta chỉ ôn lại những gì chúng ta vừa học thôi mà.
Anna yên lặng một hồi lâu, rồi ngập ngừng trả lời:
- Thưa cô, với em, 7 kỳ quan của thế giới không phải đền Taj Mahal hay Vạn lý trường thành... 7 kỳ quan trong em là:
1. Sờ 2. Nếm 3. Nhìn 4. Nghe 5. Cảm nhận 6. Cười 7. Và yêu
Tất cả mọi người đều lặng người, im lặng đến mức có thể nghe rõ hơi thở của nhau. 7 kỳ quan thế giới không phải những cảnh đẹp, những công trình nổi tiếng. Kỳ quan của thế giới chính là những thứ giúp chúng ta cảm nhận được thế giới này. Điều tuyệt vời nhất với chúng ta là những gì bình thường và giản dị nhất. Nhưng thiếu chúng, ta chẳng còn thể cảm nhận được đâu là điều tuyệt vời. Hãy tận hưởng những món quà mà thượng đế ban cho bạn!
 
Linh Hoa (Dịch từ Inspiration Peak)

Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

Thân tặng các bạn bài thơ hay về Đà Lạt (TTH)

Tản Mạn về ĐÀ LẠT NGÀN THƯƠNG của TTMV
Anh hỏi em
Trở về từ thành phố mộng mơ
Có nhớ đem theo ít hương buồn Đà Lạt?
Phố vắng trời chiều mưa bay lất phất
Kỷ niệm xa xưa theo nỗi nhớ quay về

Chiều Đà Lạt sương mù
Em kể anh nghe
Những gốc thông già buồn tênh đứng lặng
Em đứng một mình
Chiều không bóng nắng
Gió thổi miên man lạnh buốt vai gầy
  
Em đến đây tìm về
Nhớ một thưở mê say
Thung lũng tình yêu của một thời thiếu nữ
Đà Lạt muôn đời mênh mang nỗi nhớ
Ai tìm ai trong sương lạnh chiều buông

Anh hỏi em
Ở Đà Lạt về có thấy vui hơn
Hay lại vẫn âm thầm trong niềm đau khép kín?
Gió Đà Lạt buồn
Mà hàng thông im tiếng
Em chẳng có gì ngoài tiếc nuối vu vơ!

Cho nên Đà Lạt ru hồn
Đà Lạt nên thơ
Thành phố ngát một trời hương hoa nở
Em đi về còn vương theo nỗi nhớ
Của ngày xưa theo kỷ niệm ùa về

Đà Lạt thật là buồn
Em kể anh nghe…

Nhà thơ Trần Thị Mỹ Vân

Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012


Mới đọc được bài này của Trần Bá Phùng trên FB. Hay quá. Mình đã xin phép Phùng copy vào đây để chia sẻ cùng các bạn.
NLTK


Biến thiên của Mùa

Tầm tháng 9 tháng 10 thời tiết ở Đà Lạt rất kì diệu. Nếu đủ sức dõi theo từ tinh mơ đến tàn đêm sẽ thấy bốn mùa Xuân - Hạ - Thu - Đông biến thiên trong chỉ một ngày.

Từ tảng sáng đến tầm 9, 10 giờ có thể gọi là mùa Xuân. Chồi non lộc biếc rung rinh trong gió sớm mai, những vệ cỏ, những bờ hoa long lanh sương mai, đất trời và cả không gian tinh khôi như chưa từng tinh khôi như thế. Sự sống căng tràn trên mọi nẻo đường ta qua, đất như râm ran chuyển mình theo tầm mắt mình vươn tới. Xuân đó chứ còn gì nữa.

Rồi thì nắng lên. Đầu tiên là “nắng vàng tươi đẹp đẽ”, nắng óng ả như những kén tằm vàng hươm, nắng nhỏ những dòng mật xuống những ruộng rau, luống hoa; bầu trời thì như vút lên, xanh ngăn ngắt, thăm thẳm khôn cùng. Hoa trái lừng hương như thơm hơn, bóng mượt hơn. Đà Lạt bắt đầu ấm và… cũng nồng nực, oi ả như vùng duyên hải miền Trung. Bọn sinh viên chúng tôi hớn hở rủ nhau ra tắm nắng, những ngày cao hứng đôi lần cả đám rủ nhau cúp cua ra đồi Cù trước trường nằm lăn trên những vạt cỏ non còn đẫm sương đêm. Cái cảm giác vừa ấm, vừa se se lạnh quyện cùng những làn gió mơn man da thịt khiến bọn sinh viên ốm đói thấy mình là vua. Vua cũng sướng đến thế là cùng.
Nhưng tuyệt nhất là những thời khắc của mùa Thu.

Không biết những người khác thì như thế nào chứ với chúng tôi, khi chui mình vào trong chăn tìm giấc ngủ trưa, tránh những hoạt động nặng để bảo toàn năng lượng ít ỏi mới nạp ở bếp ăn tập thể thì trời chớm Thu. Cái lạnh nhẹ nhàng lùa chúng tôi vào giấc ngủ để khi tỉnh giấc thì trời đã sang Thu.

Nắng chỉ còn hong hanh trên những hàng thùy liễu thướt tha thả dài những dòng hoa đỏ. Nắng vừa đủ để những rặng anh đào căng vỏ ra dẫn nhựa đến đầu chồi, chuẩn bị cho mùa hoa cuối năm. Ra khỏi nhà cần phải khoác thêm một lượt áo, nắng dần tắt và sắc thu vàng sẫm chầm chậm trải ra khắp không trung bao la. Tầm 4-5 giờ chiều là sương mù lãng đãng tràn từ những ngọn đồi xuống phố, từ những mặt hồ sương mù bãng lãng dâng lên cao. Tầm này nhiều người thích tản bộ dọc đường Đinh Tiên Hoàng đoạn trước Giáo hoàng học viện Pio X để ngắm những dòng sông sương mù từ từ trôi qua thung lũng phía đồi Cù, ngắm sương treo phơ phất trên những cụm tùng già. Và khi tiếng chuông nhà thờ gần đó gióng giả, chiều như muộn hơn, sương như bồng bềnh, ở xa xa mặt hồ Xuân Hương khuất dần dưới màn sương huyền hoặc. Mùa thu của Đà Lạt chậm chậm qua phố và thật lãng phí nếu không tìm một chỗ ngồi nào đó trên sườn đồi nào đó để nhuộm mùa Thu trong hương thơm của tách cà phê ngan ngát.

Khi tách cà phê của bạn vừa dứt thì sương tan, nếu gặp một ngày đẹp trời bạn có thể ngắm một cơn mưa bụi giăng mắc ở lưng chừng trời. Nếu không hãy lắng nghe mùa Đông len lỏi dưới chân mình từ hơi ẩm nền đất bazan phả ra từng chặp. Cái lạnh tháng 9, tháng 10 không làm người ta khó chịu, chỉ tạo một cái cớ vừa đủ để các chị các em diện những sắc áo len mới. Những cơn gió đêm tuôn hút hút từ trên cao xuống những góc phố. Khi thành phố lên đèn, Đà Lạt lung linh trong màn đêm kỳ ảo. Mùa Đông cao nguyên đấy còn gì. Có lần tôi đã đứng gặm bánh mì (bánh mì Đà Lạt ngon tuyệt) ở một góc bùng binh Hòa Bình, ngắm những dòng xe cộ chầm chậm qua phố, ngắm những đôi tình nhân dìu nhau đến quán cafe Tùng nổi tiếng, hoặc xuống dốc 3-2 để xuôi về Duy Tân, những người vội vã qua cầu ông Đạo để kịp dự buổi cầu kinh tối ở nhà thờ Con Gà… Mùa Đông lãng mạn quá!

Khi chầm chậm quay về ký túc xá chợt thấy dường như cả một kiếp người đã lặng lẽ trôi qua trong chỉ một ngày. Lâu rồi không về, nghe đâu Đà Lạt giờ cũng nóng lắm không biết cuộc dâu bể kia có làm biến mất sự kì diệu của Đà Lạt không?

thế nào là yêu say đắm?

Các bạn thân mến.
các bạn có thể cho ý kiến về " thế nào là yêu say đắm" không?
còn đây là ý kiến của 1 "tiến sĩ "

hehehe, thế nào các bạn? cho ý kiến nhe hehe

Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2012

Vợ chồng đối đáp về chiện " ấy "

Mình xuất thân từ vùng quê làm nông, nên rất thích bài thơ này, chép ra đây cho các bạn đọc cho vui nhé!

Có một anh nông dân rất hay thơ, vừa mới cưới vợ xong nhưng có việc gấp phải đi xa. Sau vài tháng, cô vợ cũng rất giỏi thơ,
  đã gửi thư cho chồng, nội dung như sau:

"Đám ruộng hai bờ ở đầu hông
Lâu ngày không cấy vẫn để không
Nước non vẫn đủ, cỏ mọc tốt
Nhờ người cày hộ có được không?"

Ông chồng đọc xong trả lời:

"Đám ruộng hai bờ là của ông
Cho dù không cấy vẫn để không
Mùa này không cấy chờ mùa khác
Nhờ người cày hộ chết với ông"

Đọc thơ của ông chồng xong, vợ nóng lòng quá nên gởi thơ tiếp:

"Ruộng để lâu ngày cứ bỏ không
Hạ đi thu đến sắp lập đông
Cỏ xanh cũng lạnh dần héo úa
Thợ cày đầy rẫy chẳng tính công "

Ông chồng hồi đáp:

"Biết là ruộng lâu ngày trống không
Cỏ dại um tùm mọc mênh mông
Nhưng mà tụi nó cày tệ lắm
Kỹ thuật thua ông, có biết không ?"

Bà vợ rằng:

"Ruộng vẫn nơi này quá mênh mông
Sao chẳng gieo đi kiếm vài đồng
Ông về vẫn đó chi mà ngại
Mùa ông thu hoạch khỏi tốn công"

Chồng tiếp bực mình:

"Này này ông nói có nghe không
Ruộng ông, ông kệ cứ chơi ngông
Khi nào ông rảnh ông gieo giống
Còn không kẻ khác cấm cho trồng "

Bà vợ chịu không nổi... gửi tiếp :

"Ông à... cỏ dại lên quá mông
Dân cày quê mình cứ ở không
Thôi tui làm phước cho họ cấy
Ông về thu hoạch... thế là xong"

Ông chồng càng tức giận hơn:

"Cỏ dại có mọc lên quá mông
Thì bà vẫn cứ phải để không
Ông mà biết được bà cho cấy
Ông vể nhổ sạch thế là... xong"

Bà tiếp:

"Ruộng kia cỏ đã mọc đầy đồng
Ông về gấp gấp có nghe không?
Ruộng đang thiếu nước, lại khô cạn
Ông về tưới hộ tôi trả công!"

Chồng nghe thế liền gởi lại:

"Ừ thì bà ráng mà kiềm lòng
Bà mà léng phéng chết với ông
Ông về ông cấy cho tơi xốp
Cho thỏa bao ngày bà đợi mong"

Hôm sau, chồng nhận được thư vợ như sau:
 

"Luật mới ban hành ông biết ko?
Ruộng mà không cấy sẽ sung công
Vậy ông thu xếp mà về sớm
Kẻo mất ruộng rồi, ông trách ông"

Ông chồng thấy hết cách bèn đi nước cờ liều :

“Thôi thì cứ để họ sung công.
Ông còn đang bận lắm chuyện công !
Ruộng hoang chờ cấy đầy ra đấy,
Ông tìm một thửa thế là xong !"

Bà vợ phát hoảng, dịu giọng xuống :

"Thôi ! Thôi !  ông chớ vội mất công,
Ruộng nhà tôi cố giữ cho ông.
Ruộng này cày cấy ông quen hết,
Ruộng kia tìm hiểu tốn nhiều công !"