Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2012

Ký ức xưa số 5

CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ.

Một ngày Chủ nhật nọ cách đây hơn 20 năm, cả bọn trong phòng rủ nhau ra chợ Hòa Bình. Bây giờ mình cố nhưng không nhớ được mục đích của chuyến công tác là gì – Đi mua cái gì đó đẻ cải thiện tình trạng cái dạ dày; hay đón quà từ nhà bạn nào đó gửi lên. Chỉ nhớ rằng sau đó cả bọn rinh được một trái mít bự về. Với tướng tá mỏng tang của bọn mình thời đó mà rinh được quả mít to thì quả là một kỳ công. Tuy nhiên “một cây làm cọn hẳng nên non”, mỗi đứa thay nhau vác một đoạn. Không hiểu sao bọn mình lúc đó không đi theo con đường lớn và bằng phẳng (là đường Đinh Tiên Hoàng? Con đường đi qua ngôi nhà trăm nóc đó các bạn) mà lại chọn hướng đi đầy chông gai là băng qua Đồi Cù - Phải chăng là để tránh những ánh mắt khát khao nhìn vào (trái mít)? - Mình không nhớ nữa. Lên hết triền dốc nọ, cả bọn bủn rủn chân tay, liền nằm lăn ra thảm cỏ, ngữa mặt nhìn những đám mây trôi bềnh bồng trên trời xanh.



Chợt bạn ngồi phắt dậy ! Mình tưởng bạn nhìn thấy cái đĩa bay hay cái gì đó đại loại như vậy. Nhưng không, bạn hít một hơi sâu và buông một câu – “Thơm quá”. Ừ trái mít đã chin. Cả bọn nhìn nhau, ánh mắt nói lên tất cả - “Xử luôn đi”. Nhưng không có con dao nào, xử bằng tay sao? Thật nan giải. Ban trầm ngâm một lúc rồi lôi trong túi ra chiếc chìa khóa bé tí. Thế là “Bốn cây chụm lại” : người thì dùng chiếc chìa khóa cưa thành một đường bầy nhầy (Phải rồi, cưa chứ đâu phải cắt), Những người còn lại hè nhau tách trái mít ra. Hì hụi mãi cũng xong. Thế là cùng nhau “xử lý” Có thể nói rằng đó là một bữa ngon nhất trong đời sinh viên của bọn mình. Nếu lúc đó bọn mình đăng ký thì thế nào cũng đạt được kỷ lục Guiness : lần đầu tiên có người xẻ mít bằng chìa khóa !

Nhưng dường như “con mắt to hơn cái bụng” : tổng thể tích các cái bụng tụi mình không đủ sức chứa hết số mít đã xẻ thịt. Thế là gói mang về phòng và được xử tiếp (chắc chăn là sau đó không lâu).

Vài tháng sau.


Vào một buổi chiều, bạn đứng bên cửa sổ nhìn ra khung cảnh buồn hiu. “Người buồn thì cảnh có vui bao giờ !”. Người thì có nhiều lý do để buồn : thi rớt, đã lâu không nhận “tin nhà” … (Đọc tiếp sẽ biết vì sao bạn buồn trong trường hợp này). Bạn lơ đễnh nhìn theo những án sương mù bay là đà vắt qua thung lũng. Rồi mắt bạn chợt sang lên, mình nhìn theo hưóng nhìn của bạn và đã hiểu ra tất cả : Bên ngoài cửa sổ, ngay dưới đất là những vật thể be bé – tròn tròn - trắng tinh. Nhìn kỹ hơn thì đó là những gì bọn mình đã vứt đi cách đây vài tháng mà mưa nắng đã chùi rửa thành trắng trẻo, đẹp đẽ - Những hạt mít.

Hai đứa rủ nhau vòng ra sau dãy nhà, đến bên cửa sổ và long trọng rước những hạt này vào, nướng lên thơm phức và tiếp tục “xử lý”. Mình chưa từng ăn món gì ngon hơn thế ! Không biết món “mầm đá” mà ngày xưa Trạng dâng Chúa có ngon như thế này không !?

Những sự việc như thế này ngày nay trên trần thế chắc không còn thấy. Mình xin ghi lại đây để lưu lại cho hậu thế hình dung được cuộc sống sinh viên ngày xửa ngày xưa.

Tặng các bạn cùng phòng như một món quà của ký ức.

Tuấn Anh








3 nhận xét:

  1. he, he nhắc lai bây giờ thấy cũng còn ngon, mình chợt liên tưởng lời của bài hát" cho tôi sống lại tuổi thơ ban đầu đã mất từ lâu - thủy

    Trả lờiXóa
  2. Ha ha. Chào "Bác" Thủy. Vậy món nào ngon hơn (mít hay hạt). Có phải một hạt khi đói bằng một trái khi no phải không? Mình đang cố lôi dần các thứ từ trong ký ức ra. "Bác" phụ một tay đi !
    T.Anh

    Trả lờiXóa
  3. lúc đó đói rã ruột, cái nào đưa được vô bụng là ngon hết chổ nói rồi, bác có còn nhớ cái buồng chuối xanh ở dưới nhà bác quốc ko, bác quốc có buồng chuối bị gió làm gãy, đem vô ủ lâu lắm mà không tài nào chín nổi, tụi mình mời nghỉ ra cách là đem đi luộc chín, vậy mà cũng thiệt là ngon hết chổ chê...- thuy

    Trả lờiXóa