Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

ký ức xưa

cho mình mạn phép nhé, cũng như mình, sống giữa thời đại thông tin chứ cũng còn lạc hậu như thường, lâu nay có dùng tới mấy cái món này đâu, xem việc viết blog dành cho những tâm hồn lãng mạn bay bổng thôi chứ đâu dành cho cái tuổi ươn ươn dở dở như tụi mình. mà đúng thiệt, người ta hay nói: "hễ ghét của nào thì trời trao của đó" nha. sáng nay, theo địa chỉ, mới vô trang blog của lớp mình thấy bài viết của các bạn tuấn anh, bạn thủy, bạn tùng, bạn hiếu.... sao thấy thân thương quá, đã bao năm rồi "20 năm chứ ít ỏi gì", thời gian có thể làm cho cảnh vật đổi thay, làm cho vật đổi sao dời nhưng những ký ức đẹp của đời người khó mà xóa nhòa đi được. đành rằng cuộc sống còn đó những lo toan, vất vả. những kỷ niệm đẹp ấy cũng chỉ tạm cất lại đâu đó trong sâu thẩm tâm hồn của con người, rồi bỗng một ngày nào đó chợt như vỡ òa, tan ra không sao kìm nén được nữa...cũng như mình, sáng nay như đang sống trong những ngày ấy, vẫn còn như nghe bụng đói cồn cào mỗi sáng cắp sách tới giảng đường, dalat vào mùa này thường có mưa phùn, trời thì lạnh lắm, cho nên cái đói như được dịp càng cứa sâu vào da thịt hơn. ở trong ký túc xá tụi mình cũng ít tắm lắm, mình nhớ đâu 1 tuần tắm chỉ có 1 lần thì phải, hồi đó đâu dám nói chuyện này, sợ tụi bạn biết mà ko dám ngồi gần, mỗi lần tắm, một thằng đứng ở đầu cằm sô nước mấy đứa tụi mình 2 hay 3 đứa ôm eo nhau phía sau hình như làm như vậy cho nó ấm , rồi cả bọn bắt đầu đếm 1...2..3, cùng lúc ấy là tiếng la như zậy trời ahh,..... ahhhh, khi nước bén vào da thịt, các bạn có nhớ không , nước ở trong bể của ký túc xá do chứa lâu ngày nên lạnh thấu xương, càng thấm thía hơn khi phải tắm vào mùa noel, dưới cái lạnh buốt không dám nhìn tới nước, thêm vào những cơn gió như cắt da, cắt thịt...
nói vậy không phải  để kể khổ, mà đó là những ký ức vui, nếu ở thời đó ai trong chúng mình cũng một hay nhiều lần trãi nghiệm, bây giờ có muốn thử lại cũng khó đó nghe...
các bạn mình ơi !, các bạn đang ở chốn nào, đang bôn ba khắp chân trời góc bể,dù cho cuộc sống có lắm gian nan, và nhiều toan tính, bạn hãy gác lại tất cả và hãy quay về đây, sống với tình thương yêu trong sáng không bon chen, không vụ lợi của thời sinh viên bạn nhé!...., bạn hãy gởi vào trang viết này những ưu tư, trăn trở, những kỷ niệm vui buồn... biết đâu bạn sẽ cảm thấy nhẹ lòng hay cảm thấy vui hơn, thêm yêu đời hơn khi được sống lại những năm tháng biết bao kỹ niệm đẹp đẽ này....hãy thêm nhiều bài viết nữa nhé các bạn, cho mình xin kết thúc bài viết bằng câu thơ của nhà thơ Tố Hữu :
"có gì đẹp trên đời hơn thế
người yêu người sống để yêu nhau"
- trước lúc viết bài này mình có nhờ đứa con nó chỉ cách post bài, hồi đó tới giờ có đụng tới nó đâu, thiệt là lạc hậu hết biết, bây giờ cũng tiết lộ cho các bạn có tình cảnh giống mình cùng biết nha : sau khi vào blog - ở góc trên màn hình bấm bài đăng mới - sau khi viết xong bài bấm xuất bản.

 

     

2 nhận xét:

  1. Hồi đó nể anh em ở Ký túc xá khoản ăn chè nóng, nồi chẻ mới nấu xong còn nóng hừng hực mỗi người một cái muỗng thủ sẵn 123 dzô, loáng một cái hết nồi chè nóng...đúng nể
    T.Hiếu

    Trả lờiXóa
  2. minh còn nhớ xuống tại cưa quân đội xin củi, về tối nấu chè ngoài hành lang, mọi người canh chừng, mà nồi chè cũng bị bỏ cát vào, vậy mà mọi người ăn đều khen ngon. Thật là thú vị quá các bạn nhỉ!

    Trả lờiXóa